Sự tha thứ là về việc bạn xứng đáng nhận được sự thanh thản; không nhất thiết phải về việc những người khác có xứng đáng với sự tha thứ của bạn hay không.
Tha thứ và rồi bạn không quan tâm nữa, chứ không nhất thiết tha thứ rồi bạn lại phải như xưa!
Ai đó có lỗi với bạn…
Ai đó nói xấu sau lưng bạn, chơi xấu bạn, phụ bạc bạn,…
Điều gì đó dường như có lỗi với bạn…
Mỗi lần nghĩ tới chuyện đáng giận đó là bạn muốn nhảy lên nóc, máu bạn sôi lên, mặt bạn nóng phừng phừng, mạch máu giữa hai thái dương bạn giựt giựt, bạn tức tối, bạn ấm ức, gan mật bạn lộn tùng phèo. Đúng là chẳng đáng để bạn tha thứ!
Nhưng cơ thể ta lại dạy cho ta nhiều điều hay ho khác. Khi bạn cầm một chiếc túi 1kg, giơ tay thẳng ra và đi 10m, chuyện cực kỳ đơn giản. Cầm chiếc túi 1kg đó và đi tiếp 100m, chuyện nhỏ như con thỏ. Cầm chiếc túi 1kg đó và đi tiếp 1km, vẫn quá là khả thi nhưng bạn hơi hơi mỏi rồi đấy, cũng phải nghiến răng mới tới nơi. Cầm chiếc túi 1kg đó và đi cả đời, bạn sẽ thấy càng đi, 1kg càng nặng như 10kg, 20kg, 30kg, 50kg,… Mang trong lòng sự không tha thứ cũng như cầm chiếc túi 1kg đi hết… cuộc đời!
Cơ thể ta tuyệt vời, có nạp, có tiêu hoá, có bài tiết – tức là luôn có sự trao đổi chất nhịp nhàng để duy trì sự sống và cân bằng. Nói nôm na là có vào rồi phải có ra. Khi cơ thể thúc giục, bạn thực hiện những hoạt động theo tiếng gọi của thiên nhiên. Đối với những cảm xúc khi ai đó/ điều gì đó có lỗi với bạn, bạn nạp vào (tức là kiến tạo cảm xúc liên quan tới việc có lỗi của tác nhân bên ngoài – giận dữ, tổn thương, đau khổ, xấu hổ, tự ti,…), bạn tiêu hoá (bạn nhấm nháp vết thương, bạn thậm chí giống loài ăn nhai lại – nhai đi nhai lại viết thương lòng), nhưng bạn không bài tiết (vì bạn không tha thứ, bạn vẫn đang “tận hưởng” sự tiêu hoá những cảm xúc tiêu cực). Có lẽ vì cảm xúc vô hình nên bạn không nhận thức được rõ nhu cầu cần phải “thải độc” mạnh mẽ của mình.

Trong cuộc đời này, trân trọng bản thân là điều cần thiết và cần được ưu tiên, miễn là việc trân trọng đó không gây tổn hại tới ai. Tha thứ, không phải vì người khác, mà trước hết là vì trân trọng bản thân và là một điều lành mạnh cho chính mình (tất nhiên, sau một thời gian “ghim đó” nhất định). Thời gian “ghim đó” là tuỳ bạn quyết định, như cánh tay cầm chiếc túi 1kg đi 10m, 100m, 10km, 100km, hay cả đời. Gánh nặng 1kg sẽ chỉ là 1kg hay thành 10kg, 100kg, 1000kg,… cũng là do bạn quyết định mang theo tới chừng nào! Không tha thứ và mong những điều tiêu cực đến với người gây lỗi cũng giống như hàng ngày tự mình uống thuốc độc nhưng mong người khác trúng độc mà… buồn rầu rồi chết đi.
Jen Sincero – tác giả cuốn sách You are a badass at making money bán chạy nhất #1 New York Times, đồng thời là người huấn luyện và người truyền cảm hứng, đã có những dòng rất hay về tha thứ.
“… Quá khứ sẽ chẳng thể thay đổi được, và bực mình với bản thân hoặc người nào khác vì những gì đã xảy ra cũng giống như từ chối việc vứt rác rưởi đi. …
Chúng ta hoàn hảo trong thế giới bất hoàn hảo. Chúng ta là con người. Bạn sẽ làm hỏng mọi thứ. Mọi người cũng sẽ làm hỏng mọi thứ. Hãy bỏ qua.
Ai ai cũng tồi tệ và ai ai cũng tuyệt vời – chúng ta là như thế.”
Vì thế, nếu đã “liếm láp” vết thương đủ rồi, hãy tha thứ bạn nhé! Vì mình và vì thế giới có ý nghĩa của chính mình!
No Comments
Leave a comment Cancel